Câu chuyện tình kỳ diệu: Tổ ấm của người phụ nữ “thuê” chồng trong ngày cưới.
Chị Kiều Thị Thu, sinh năm 1979 ở Quốc Oai, Hà Nội, đã kết hôn với anh Nguyễn Văn Trào, sinh năm 1978, người bị bại liệt hai chân và nói không rõ. Dù có khiếm khuyết, tình yêu giữa họ chứng minh rằng hạnh phúc không phụ thuộc vào hình thức hay vật chất. Trong ngày cưới, chị Thu đã "thuê" chồng, một điều có thể khó tin nhưng lại là sự thật. Họ sống hạnh phúc trong một căn nhà nhỏ, nơi anh Trào đang làm việc đóng gói giấy ướt.
Anh Trào tâm sự rằng vợ anh làm ở công ty giấy ăn gần nhà, còn anh không thể đi lại nên chỉ chăm sóc gia đình và phụ vợ bán tạp hóa. Để giảm bớt gánh nặng cho vợ con, anh khuyên vợ nhận việc về nhà làm và anh sẽ phụ giúp để kiếm thêm thu nhập. Anh Trào là con thứ ba trong gia đình nông dân có bốn anh em. Thời thơ ấu, anh thường được các anh chị chăm sóc vì bố mẹ bận rộn với ruộng vườn. Một lần, anh bị sốt cao và co giật, nhưng gia đình chỉ tìm thầy lang và không đưa anh đi khám bác sĩ. Kết quả là khi hơn một tuổi, anh không biết đi hay nói, nhưng trí tuệ của anh vẫn phát triển bình thường. Dù không thể chạy nhảy như bạn bè, anh vẫn vô tư và hồn nhiên trong những ngày tháng thơ ấu.
Dần dần, Trào nhận ra sự thiệt thòi của mình khi nhìn bạn bè đến trường trong khi anh không thể vì cơ thể khiếm khuyết và điều kiện kinh tế khó khăn. Anh không biết chữ, nhưng lại rất nhã nhặn và hiểu biết qua giao tiếp. Hằng ngày, chị Thu đi làm, còn Trào lo cơm nước. Căn bệnh teo cơ đã ảnh hưởng nặng nề đến khuôn mặt và khả năng phát âm của anh, chỉ người quen mới hiểu được anh nói gì. Anh di chuyển bằng xe lăn, tay chân run rẩy, nhưng vẫn tự lo liệu mọi sinh hoạt cá nhân, chuẩn bị cơm nước cho gia đình khi vợ và con đi vắng.
Đám cưới đầy nước mắt và tủi hờn. Anh Trào, với sức khỏe yếu kém do bệnh teo cơ, không hề mơ ước về một gia đình như bao người khác. Anh chỉ nghĩ đến việc giúp đỡ cha mẹ trong những công việc nhỏ. Cuộc đời anh bỗng thay đổi khi chị Thu đến thăm nhà. Chị cảm mến anh sau khi chứng kiến sự tội nghiệp và trái tim lương thiện của anh. Dù nhận thấy anh tật nguyền, nhưng tâm hồn của anh lại rất tốt đẹp. Chị dần nhận ra mình có tình cảm với anh, nhưng lo sợ về những khó khăn khi đến với nhau. Khi chị thổ lộ tình cảm, anh Trào không thể tin đó là sự thật.
Một người tàn tật, khó khăn trong từng bước đi, đã nhận được tình yêu chân thành từ một cô gái chưa một lần đò. Mặc dù yêu nhau đã khó, nhưng họ quyết tâm vượt qua mọi trở ngại. Khi cô gái thưa chuyện với gia đình về việc cưới, mọi người đều buồn nhưng cuối cùng cũng chấp thuận. Vì chú rể bại liệt hai chân, gia đình quyết định “thuê” em họ anh Trào để thực hiện nghi thức đón dâu. Ngày cưới diễn ra, nhưng không khí tràn ngập nước mắt và tủi hờn, thay vì hạnh phúc. Ý tưởng “thuê” chú rể do cô dâu đề xuất. Sau đó, mọi thứ diễn ra nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn không tránh khỏi những lời dị nghị từ xã hội về cặp đôi đặc biệt này.
Ngoài việc nấu ăn, anh Trào còn phụ vợ đóng gói giấy ướt để kiếm thêm thu nhập. Chị Thu nhớ lại: “Ban đầu không có tình cảm lắm, nhưng rồi nó lớn dần và ngoài tầm kiểm soát. Nhiều người bảo tôi dũng cảm khi lấy anh, nhưng tôi không nghĩ vậy. Mặc dù tôi gánh vác kinh tế, anh chỉ làm nội trợ nhưng…”




Source: https://afamily.vn/chuyen-tinh-dep-kho-tin-to-am-cua-nguoi-dan-ba-thue-chu-re-trong-ngay-cuoi-2016071203584604.chn